"Có đáng không anh?"
- Chuyên mục:
- Lượt xem:
Em điện thoại cho tôi vào lúc 12h đêm, đã vậy, còn là một đêm đông lạnh cắt da, cắt thịt. Thật may cho em là tôi chưa ngủ. Có lẽ vì em nắm được thói quen tôi thường làm việc khuya nên em mới gọi cho tôi lúc này. Hoặc cũng có thể em chẳng nghĩ được gì nhiều. Em đang đau khổ tột cùng, em làm sao còn nghĩ được là có nên gọi cho một chàng trai vào thời điểm ấy hay không.
Bài liên quan:
Ly rượu tình nhân
"Em thích anh nhưng yêu thì... không"
Nụ hôn tại tòa
Ai rồi cũng phải yêu thôi
Tôi nhớ, giọng em lúc đó run lên, nhưng tôi biết, không phải vì lạnh mà vì em đang tức giận khi phát hiện mình bị phản bội:
- “Anh Bình ơi, làm ơn hãy giúp em. Em không biết phải làm gì nữa. Anh Khánh… Anh ấy đang ở trong khách sạn với một cô. Em phải làm gì đây. Em sợ em không kiềm chế được… Anh đến đây giúp em được không?”
Thực sự là tôi cảm thấy lo lắng vô cùng khi nhận được cuộc điện thoại đó. Lí do không phải là lo cho em, mà là lo cho thằng bạn chơi thân bao năm qua của tôi. Cuối cùng thì cũng đã có cái ngày này. Tôi không thấy quá ngạc nhiên bởi vì chơi với hắn, tôi đủ hiểu con người hắn như thế nào. Nhưng tôi quan niệm, hãy đánh giá người đó theo cách họ đối xử với mình. Với tôi, hắn là một thằng bạn tốt. Vì vậy mà tôi chơi, tôi không quan tâm chuyện hắn là một thằng người yêu tồi đối với những cô gái khác.
Tôi khoác thêm chiếc áo nữa rồi lao ra khỏi nhà, dù sao, tôi cũng thấy mình cần có trách nhiệm giúp họ trong chuyện này. Cơn cuồng ghen của người đàn bà đáng sợ lắm. Biết đâu chừng, cô ấy lại làm càn. Và rồi sẽ có những hậu quả… Ôi thôi, chỉ nghĩ đến tôi đã cảm thấy sợ hãi quá rồi.
***
Tôi đến nơi và nhìn thấy Diệu Hương vẫn đứng đợi ở bên kia đường. Đôi mắt cô nàng đau đáu nhìn về phía khách sạn. Tôi có cảm giác Hương sợ, chỉ một cái nhắm mắt không chừng Khánh sẽ lọt qua cửa mà biến mất. Thế thì sẽ công toi cô nàng cả tối ngồi rình ở đây.
"Có đáng không anh?" - 1
Hương cầu cứu tôi khi cô ấy bị người yêu phản bội (ảnh minh họa)
Tôi bước đến:
- “Sao em không vào tận nơi để bắt quả tang mà cứ đứng ngoài này cho khổ?”
Nhìn thấy tôi, Hương cười. Nụ cười của cô tỏa ra hơi khói vào màn đêm đông. Có vẻ như cô nàng đang run lên vì lạnh:
- “Cảm ơn vì anh đã tới. Có anh, em cảm thấy đỡ sợ hơn rồi. Thú thực, em cảm thấy lo lắng khi đứng đây một mình giữa trời đêm”.
- “Anh hỏi, tại sao em không vào tận nơi? Sao phải hành hạ mình đứng đây làm gì? Dù sao em cũng cần phải đối diện với Khánh cơ mà”.
- “Em sợ… em sợ phải nhìn thấy cảnh tượng ấy… Có lẽ cả đời em sẽ bị ám ảnh mất. Em biết anh ấy đã phản bội em, nhưng em chỉ cần một lời giải thích chứ em không muốn tận mắt nhìn thấy điều đó”.
Tôi đành im lặng và đứng đợi cùng Hương. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn nữa bởi vì tôi nghĩ lí do của Hương có lẽ cũng không hẳn là không thuyết phục. Cô ấy sẽ cảm thấy tồi tệ và như rơi xuống vực thẳm khi nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu thương, sắp lấy làm chồng lên giường với người đàn bà khác. Đã biết đó là điều không thay đổi, chi bằng đứng đợi bên ngoài còn hơn là hành xác, hành tâm mình bằng việc bắt tận nơi.
Cuối cùng thì Khánh cũng bước ra khỏi khách sạn. Hương chạy vội tới, đứng trước mặt Khánh và cô gái kia. Cô gái đi cùng Khánh có vẻ hơi ngạc nhiên, còn mặt Khánh ban đầu thất thần nhưng sau đó giữ được vẻ trâng tráo lạ thường:
- “Anh giải thích đi, tại sao anh lại làm như vậy với em?”
- “Em đã thấy rồi đấy, anh chẳng còn gì để nói nữa cả. Nhân tiện đây anh muốn nói. Anh sẽ không cưới xin gì nữa. Chia tay đi, anh cần một người như cô ấy chứ không phải em. Mong em hiểu và thông cảm”.
Họ nói với nhau nhiều điều nữa, tôi giữ ý đứng từ xa. Tôi không muốn cả mấy người họ cùng khó xử. Tôi nghĩ, Hương cũng chỉ cần tôi đứng phía sau vậy thôi chứ không muốn tôi xuất hiện để rồi nghe thấy những điều sỉ nhục mà Khánh vừa dành cho Hương.
Nhưng rồi tôi không thể đứng yên được nữa. Tôi thấy Khánh dơ cánh tay của mình lên, chính bàn tay đã từng nắm lấy Hương, ôm Hương vào lòng mà giới thiệu với chúng tôi: “Đây là người yêu tao nhé”. Giờ đây, có vẻ như Khánh đang sắp sửa tát một cái trời giáng vào đôi má lạnh ngắt vì chờ đợi suốt đêm của Hương. Tôi chạy lại, giữ lấy tay Khánh:
- “Ông thôi đi, quá đủ rồi đấy. Hãy là một thằng đàn ông đúng nghĩa đi”.
- “Sao thế, ông đi theo Hương để rình tôi đấy à? À… à… hiểu rồi. Ông vẫn hay nói với tôi phải biết trân trọng cô ta. Chắc hắn ông đang rất vui mừng khi tôi nhả cô ta ra đúng không. Ông có được thứ ông thích rồi đấy. Mà làm ơn, hãy giữ cô ta thật chặt, đừng để cô ta tìm tôi đấy. Tôi chán lắm rồi”.
Khánh đi rồi. Lần này thì chính Hương là người ngăn tôi lại bởi nếu không tôi nghĩ mình đã đấm hắn một cách không thương tiếc cho những lời vô liêm sỉ vừa rồi.
Đêm hôm ấy, tôi đưa Hương về nhà. Suốt đường đi Hương không khóc:
- “Nếu em cảm thấy đau khổ thì cứ khóc đi… đừng cố kìm nén”
Hương nhìn tôi cười tươi tắn:
- “Anh nghĩ có đáng để khóc thôi”
Hương chào tạm biệt tôi bằng một nụ cười. Sự can trường của Hương làm tôi cảm thấy cô ấy thực sự đáng quý.